Cứ mỗi lần Thu mang bao sầu thương
Thu về trong mắt buồn .
Mình nghe lòng đau
Thương ai ngày xưa thương mùa Thu trước .
Ngày đó giữa nắng hôn hoàng rơi
Chờ đón nhau nghe mang mang niềm vui
Người ấy thường lặng im đứng nhìn
Xa vun *t bóng chiều phai .
Hỏi rằng vì đâu , anh hay buồn vương
Hay là anh dỗi hờn
Để cho niềm đau len qua hồn ai
Bên giàn hoa tim vỡ ?
Người ấy vuốt tóc tôi lặng câm
Rồi bảo sao khi anh trông màu hoa
Lòng vẫn sợ tình yêu chúng mình
Lại tan vỡ như màu hoa .
Hoa tigôn lại sầu khi ta xa lần đầu
Người ơi nào ai hay, ai biết giết con tỉm
Rồi đây dưới trời đau thương
anh có buồn hay không ?
Trong một ngày vui pháo cưới nhuộm đường
Người ơi thôi hết
Đâu còn gì luyến thương
Biết hoa rơi về đâu ?
Thế rồi từng Thu thu đi lại Thu
Thu về tan tác lòng
Để tôi nhìn Thu trông hoa đỏ rơi mang niềm đau tới
Trời hỡi lỡ dứt câu hẹn xưa
Người có hay tôi sang sông buồn không ?
Lòng đã thầm chuyện hai chúng mình
Là hoa vỡ tan chờ trông .