Hoa không sắc cũng không hương chỉ là thân hoa dại, cũng đủ làm Gió thắc mắc thầm thương đi qua hoa cũng thấy ngại.

Gió thấy hoa rất nhỏ, rất dể lao đao, khi gió chạm vào thì hoa cùng gió bay cao

Chắc hoa cũng biết, gió không như truyền thuyết, gió cao sang, gió rạng ngời và kêu hãnh

Đến khi gặp hoa gió như mặt trời với mây xanh và nếu hoa đo tình yêu bằng vận tốc của gió nếu gió kiệt sức gió chỉ muốn nói..gió yêu hoa...

(Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...
Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió thấy có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...)

Hoa có yêu gió không, sao hoa trả lời là không, mặc kệ gió sẽ đưa hoa đi trên những chiếc cầu vồng.

Hoa muốn được gió ôm vào lòng nhẹ nhàng vuốt từng sợi bông trắng.

Hoa có thấy ấm áp không. Cây có hoa nhưng không giử nổi hoa, hoa chỉ thit vươn mình đi theo gió.

Trong những cuộc chơi sa đà, đã hơn một năm hoa đã cùng gió bay đến những vừng đất lạ.

Để rồi một ngày hoa tỉnh dậy đã thấy gió đang rất xa.

Gió sinh ra đâu phải để dừng chân trên những miền đất bao la hoang vu như cánh đồng.

Đó không phải nơi cư ngụ, gió là đứa con của ngao du, là một báo vật của thiên thu, thay đổi như thế vì hoa đã quá đủ....Gió phải đi...

(Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...
Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió thấy có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...)

Gió vẫn yêu Bồ Công Anh nhưng đất gần Bồ Công Anh hơn. Gió quá nhiều công việc khiến cho Bồ Công Anh càng ngày càng xa Gió, Gió phải đi thôi...

Đất hãy chăm sóc Bồ Công Anh thật tốt giúp Gió nhé...

Hoa vẫn rất trẻ con vẫn chưa ý thức được tất mọi chiện nhưng gió bây giờ không còn bản chất của một kẻ dân lương thiện.

Chiều buôn nắng đâu đó tiếng Gió còn vang vẳng. Nhueng hoa đâu có hiểu rằng Đất mới là người cần hoa.

Đất là kẻ yêu thầm lặng lẽ chưa bao giờ nói ra tất cả những điều Đất cần là cả đòi này được chăm sóc choa Hoa.

Mỗi ngày được nhìn thấy Đất nũng nịu, chính là hạnh phúc ở đâu xa,Gió trên cao lặng khóc... trời trưa năng cơn mưa lạ...

(Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...
Mặt trời là chúa tể ban cho gió nhiều quyền thế khiến cho gió thấy có thể làm được mọi chiện
nhưng mà gió đã lầm, gió với hoa cũng đâu gần, đất mới là kẻ yêu thầm đất cần hoa hơn...)


Sponsor Links