Sáng sớm nắng nhạt, mây mờ chiều tà
Bên bờ sông ta hát giữa thiên nhai
Mỏi mòn chờ đợi, tàn úa tuổi thanh xuân
Một chén nguyệt quang, đong đầy vướng bận
Ngôi làng xưa, ánh trăng chiếu rọi khắp nhân gia
Ta nghe gió xuân thổi, đào hoa bừng tỉnh
Dưới kiếm tàn, vinh hoa héo úa
Nét vẽ muôn đời hòa vào hương hoa
Vì ai mà pha chén trà
Ta lại họa lại bóng hình ai
Tiếng đàn ai oán trầm tư mãi chưa dứt
Lời tạm biệt cùng người quyết biệt ly
Giang sơn cùng người bước lên, hồi ức đã quá xa xôi
Mặc cho gió mưa xuyên qua năm tháng, lưu luyến chốn nhân gian
Hồng trần trăm ngàn trượng, có ai hỏi chốn luân hồi bao xa?
Nhấc bút viết chuyện xưa, trả lại người cuồng dại
Nửa đời người thấm thoát, cát chảy qua tay
Mà nhìn thế gian có mấy phồn hoa
Loạn nhịp tiếng đàn, tâm rối bời
Một đường kiếm xé toạc thiên nhai
Cỏ lau bên sông Vong Xuyên
Theo gió rơi nhập vào bức họa
Ven Tam Đồ, dưới núi một khúc thi ca
Bên bờ nở rộ Bỉ Ngạn hoa
Kiếp phàm trần này mấy độ lạc bước trong khoảng khắc
Lẻ loi chờ đợi, hoen mờ tư niệm, hóa thành rượu cất, uống cạn tình này
Chỉ nguyện kiếp này cùng người nhìn lại sơn cốc thiên hoa
Dù khởi đầu kết thúc hay tận cùng trời đất
Quay lại nơi này, trăm lần luân hồi chỉ vì tìm người
Ngưng đôi mắt thuở thiếu niên hàng mi điểm sa
Đem ký ức trong ta về nàng vẽ thành bức họa
Từng nét bút diễm lệ mang bao vương vấn
Kiếp phàm trần này mấy độ lạc bước trong khoảng khắc
Lẻ loi chờ đợi, hoen mờ tư niệm, hóa thành rượu cất, uống cạn tình này
Suốt đời này ký ức ta chỉ có hình bóng nàng
Dù khởi đầu kết thúc hay tận cùng trời đất.