Giang Nam Thương
Trường đình muộn, hoa chỉ nở một lần
Nước hồ thu lạnh, bóng người hiu hắt, ai nhẹ thở dài khi chiều xuống
Dựa lan can, nhớ lại tiếng gọi trong hồi ức
Khắc sâu trong lòng chuyện cũ đáng tiếc của ai
Cô độc đến Giang Nam
Chẳng thấy bờ tương tư năm nào
Trói buộc giữa ta cùng nàng
Đều chìm trong đêm lạnh chốn Ba Sơn
Tóc đen đã nhuộm trắng
Thời gian như mây trôi
Quay đầu lại không thấy năm ấy
Mặc cho Giang Nam tiếc thương
Mưa đêm mịt mù, nước mắt thê lương, liệu có ai ngân nga cùng ta
Hát tiếp điệu "Nhất thủ Giang Nam", ôm chặt lấy nàng vào lòng
Mưa bụi Giang Nam, nước mắt miên man, đẫm trên cánh bướm vờn khóm hoa
Bao nhiêu mưa bụi bấy nhiêu múa ca, đạp ca bên bờ Tần Hoài, say như tiên
Tiếc hận này dai dẳng chẳng rõ bao nhiêu tháng năm.