Có lẽ đây sẽ là bài hát em không mún nghe.....
Anh vẫn mong sẽ có một ngày nào đó em quay trở về ở bên anh...
Dù anh biết cơn mơ của anh hằng đêm nhìn thấy chỉ giấc mộng mong manh
Bao đêm anh vẫn nghĩ... có bao giờ em nhớ đến anh sau khi chia hai
Thấy đc anh trong nhưng cơn say ngủ...
Từ khi ta chia tay... trong anh vẫn còn đó những tháng ngày mình bên nhau...
Những lời nói... bao tiếng cười cứ lẩn trong cơn đau...
Nhớ những lần em khóc.... trong lòng anh cảm thấy đau như cắt...
Và anh chỉ biết im lặng ngồi đưa đôi tay của anh gạt đi nước mắt...
Anh nhớ những ngày đôi ta còn chung bước... trên con đường về
Nhìn thấy em cười con tim anh lại vỡ òa hp tràn trề
Nhớ lắm những khi em buồn giận anh không nói một câu
Anh chỉ biết im lặng khi ở bên em chỉ nghe em trách thật lâu...
Anh nhớ ngày ta ngồi bên nhau... chỉ nhìn và cười với nhau suốt...
Anh nhớ những đêm hai đứa ngồi cùng bên nhau trong cơn lạnh buốt...
Em cố dụi vào lòng anh... nằm lấy bàn tay anh thật chặt...
Nhưng sao đêm nay vẫn lạnh buốt con tim anh lại thắt?
Cũng đã rất lâu rồi... không còn những đêm dài gọi điện suốt đêm...
Không còn những câu quan tâm trước khi đi ngủ dành cho em
Anh biết mình thật khờ... chỉ mong em sống tốt bên ai đó
Và không cần biết như vậy là đau...và điều đó rất khó...
Để anh có thể quên... để có thể xóa em ở trong tâm trí...
Nhưng sao anh vẫn không có cảm giác rằng đôi ta biệt li
Chỉ ngỡ như ngày hôm qua... đôi ta vừa mới chia xa nhau thôi...
Chỉ ngỡ ngày mai khi anh thức dậy... cơn ác mộng kia sẽ trôi...
Em ở phương đó giờ này có lạnh không?
Có ai đó ở bên cho em những lúc thế này để em được tựa vào lòng không?
Không... không còn anh nữa... mà sẽ là một người khác...
Ai đó sẽ là thay thế cho em những lúc khi em mất mác
Có chăng đêm nay trong cơn mơ anh sẽ không thấy em?
Có chăng ngày mai anh thức dậy sẽ được ở bên em?
Huh... tất cả chỉ là suy nghĩ của một thằng lụy tình
Chỉ biết viết thành khúc nhạc cho em bằng cơn đau của chính mình...