Chiều còn vương nắng để gió đi tìm,vết bước chân em qua bao nhiêu lần
Lời ru đan ngón tay buồn ngàn năm cho giá băng hồn tuổi gầy nồng lên màu mắt
Trời còn mây tím để lá mơ nhiều,lá khóc trên mi cho môi ươm sầu
Chiều lên đỉnh núi ngang đầu nhạt đường cho gót giăng sầu,giận hờn xin ngận lối đi
Đàn dâng tiếng phong kín tuổi buồn,đường hoang vắng cho lá về nguồn,người tìm đến xin gợi lỗi hờn
Từ khi gió mang dấu địa đàng,đường lên đá che vết nồng nàn,người còn nhớ mãi hay quên lời
Và người tìm đến giọng hát mơ hồ,vết bứơc năm xưa nay vương âm thầm
Hàng cây mơ bóng bên đường,gọi người khi nắng phai tàn gọi tình yêu vào lãng quên

Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi đời,hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời, hỏi những đêm sâu đèn vàng héo hắt ái ân bây giờ là nước mắt cuối hồn một thoáng nhớ mong manh
Thủa ấy tôi như con chim lạc đàn,xoải cánh cô đơn bay trong chiều vàng,và ước mơ sao trời đừng bão tố,để yêu thương càng nhiều gắn bó tháng ngày là men say nguồn thơ
Tình yêu đã vỗ cánh rồi,là hoa rót mật cho đời
Chắt chiu kỉ niệm dĩ vãng,em nhớ gì ko em ơi
Màu áo thiên thanh thơ ngây ngày nào
Chìm khuất trong mưa mưa bay dạt dào

Đọc lá thư xưa một trời luyến tiếc
Nhớ môi em vào màu mắt biếc,suối hẹn hò trăng xanh đầu non


Sponsor Links