Ở giữa rừng đâu có gương soi làm sao em thấy được vết bầm trên má chuyến tải thương về mấy lần trước vì mùa mưa nào đã chưa dứt ở đây. Anh bộ đội thương binh vừa tỉnh lại sáng nay đã hỏi thăm em người can thương đêm trước cô ấy ngã mấy lần tôi đếm được mà sao không khóc mới lạ lùng. chắc anh hiểu rồi em ở tấm lòng, nước mắt chỉ dành cho người ngã xuống nên dù té đâu gai rừng tê chân buốt đâu để vết thương anh rỉ máu hai lần. Em là người thanh niên xung phong không có súng chỉ có đôi vai cán thương tải đạn giữa tầm đạn thù tấm lòng dũng cảm em vượt đường dài tiếp thêm lửa tiến công. tôi thấy rồi em ơi giữa cuộc hành quân niềm kiêu hãnh trong mắt em kỳ lạ trong chiếc áo bạc màu đôi miếng vá cô gái Việt Nam đẹp đến lạ thường ôi những bông hoa nở giữa chiến trường.