Thế giới thực tại với hai màu trắng đen
Cuộc sống bon chen quyền lực và tham vọng
Đẩy đưa con người vào cuộc sống
Chà đạp nhân phẩm lơ lững giữa cái chết và sự sống
Yêu thương con người nhiều lúc trôi vào hư không
Làm lòng người dần dần trở thành khoảng trống
Hỏi con người bây giờ còn có lòng vị tha
Khi chửi cha mắng mẹ ăn chơi xa đà
Bán vợ nợ con chẳng còn là gì cả
Xưa kia bán bà con xa mua láng ziềng gần
Bây giờ thì đèn nhà ai nấy sáng, vậy mà
Lời nói thì toàn là những lời biện minh
Làm điều tốt chỉ là cái vẻ bề ngoài
Làm việc chỉ có tham vọng thì không bao giờ biết đúng sai
Không có ai hiểu được con người dần dần bị thoái hóa
Và mất đi lương tâm con người
Hằng ngày ngoài đường vẫn còn những con người thầm lặng
Bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm từng miếng cơm manh áo
Không biết ngày mai còn sống hay là chết
Trẻ em thơ nhỏ bán từng tờ vé số kiếm từng gói sôi
Tìm từng mái hiêng trú mưa mặc kệ thời gian cứ trôi
Vậy mà có ai hiểu được đâu.
[Ver 2]:
Ăn mặc sang trọng để làm gì? xe hơi nhà to để làm gì?
Khi bên trong là thứ không có tình người
Sống trong sự sung sướng đến chết cũng vào hư không
Rồi ai cũng sẽ hiểu một điều là mình cũng phải chết
Con người ai cũng phải có đoạn hồi kết
Vì sự sống họ lao vào cuộc sống nào có ai biết
Ai sẽ kéo họ vụt dậy hay là đạp họ vào đường cùng
Trong đống rối bùng bung sống trong sự túng thiếu
Họ rơi con đường tội lỗi góc tối của xã hội
Vì sự xa hoa họ chà đạp từng cụ già ăn xin
Hay chỉ là em bé bán vé số hay là cậu bé đánh dày
Ngày ngày lao vào cuộc sống kiếm từng miếng cơm manh áo
Có ai nào biết có ai nào hay họ ra đi trong sự nhục nhã
Trong sự sĩ vã của những người gọi là đại gia
Rồi từng đêm họ ôm trọn nổi đau vào nước mắt
Băt đầu suy nghĩ về ngày mai
Có một tương lai sáng ngời họ vẫn chờ đợi
Còn bên ngoài cái gọi là đại gia đang phung phí từng đồng tiền
Để theo đuổi cái gì đó gọi là tiếng miếng.