BE BANG
Trăng ơi sao trăng rụng xuống cầu
Cho con sông kia ngậm nỗi sầu
Trôi lang thang đến bạc mái đầu
Tìm cả đời chẳng thấy trăng đâu
Mây ơi sao mây chẳng đứng lại
Cho em tôi ngơ ngẫn mãi hoài
Yêu thương nhau cứ đợi ngày mai
Tâm tư tôi biết ngỏ cùng ai
Thôi thôi thì nếu em hững hờ
Đành để tôi mong chờ
Bằng trái tim bơ phờ
Thôi thôi thì lỡ yêu ai rồi
Thì suốt trong cuộc đời
Yêu một người mà thôi
Trăm năm mà nếu em không màng
Đành để tôi lỡ làng
Một kiếp duyên bẽ bàng
Trăm năm mà vẫn chưa yêu người
Thì suốt trong cuộc đời mình cứ nuôi mong đợi
Em Gái Quê (Thái Thịnh)
Ai xui người về đây, bày ra mối duyên tình dở dang
Em đang còn thơ ngây, còn chưa ước mơ người tình lang
Em chỉ biết yêu thôn làng miền quê
Yêu đồng lúa xanh, bến đò, bờ đê
Và mưa nắng hai mùa, mà mến thương chan hòa
Ai ơi đừng bận tâm, cùng cô gái quê mùa làng em
Quanh năm cùng ruộng nương và chân lấm tay bùn như em
Em chỉ thấy vui bên người đồng hương
Vui cùng lũ em thơ thật là thương
Cùng thôn xóm thanh bình, mà chứa chan ân tình
Em là cô gái quê còn chưa biết chi một câu ước thề
Bên thầy mẹ sớm hôm một lần chưa cất bước xa miền quê
Nếu có về với ai, ấy cũng nhờ mối mai
Thầy mẹ một lòng lo toan
Chuyện trầu cau em dám đâu một mình
Ai ơi đừng buồn chi, đừng than trách thân phận làm gì
Không duyên nợ cùng nhau, làm sao giữ cho đừng chia ly
Em chỉ muốn sao vui lòng mẹ cha
Em phải bước theo bên nhà người ta
Thuyền neo bến một đời, giờ đã yên phận rồi