Ơ...hò ơ..con sông của cả tuổi thơ...tiếng mẹ ru xanh ngát đôi bờ, ngày lớn lên chăn trâu tắm mát, mưa nắng câu hò ví dặm người thương.
Ví dặm ơi, ví dặm ơi câu hò năm ấy. Để cho ta say đắm lòng người, bến sông kia với bao kỉ niệm, dáng tiên trần thả tóc trôi sông.
Sông Cài ơi, sông Cài ơi...ngàn năm vẫn thế...Như gừng cay muối mặn trong tôi, bến sông quê con đò đứng đó, đợi ai mà lặng lẽ sông trôi. Trôi về đâu, trôi về đâu ơi dòng sông thương nhớ...ớ...hớ hơ hờ hơ...để núi Sạc ngả bóng trôi theo, nắng vô đầy người ơi có biết, để cho lòng muối mặn gừng cay, Hà Tĩnh quê mình nghĩa nặng tình sâu.