Không gian tĩnh lặng từng giờ...Chỉ mình anh phút giây đợi chờ...Cuộc đời thay đổi nào ngờ...Muôn vì sao trên cao hững hờ...Trôi về một nơi xa mờ...Thẫn thờ trong đêm riêng mình anh cô đơn giá lạnh ko vòng tay em ôm anh dịu êm...Anh Sai...
Nhưng em đâu biết đâu...Như bao nhiêu giấc mơ xa...Theo mây bay đã trôi qua...Dẫu viết cho em nhưng câu ca...Nhưng anh vẫn biết em mãi xa...trong cơn mơ vẫn mơ ta...Giấc mơ riêng một mình ta...
Và ta tự hỏi...Với thế giới một tình yêu trong đời cần phải biết dánh cho người mình yêu sự quan tâm che trở...để tình yêu thăng hoa viết lên muôn khúc ca trên con đường rộng mở...và đi trong muôn rặng hoa đua nở...chờ đợi một hạnh phúc vô bờ...ko làm cho em khóc...Ướt mi em khóc em cất bước ra đi...Để giờ hoài công ngống trông chi...Để giờ khói thuốc tàn nghĩ suy...Thức trắng 5 canh cô đơn vây quanh ko gian xung quanh lanh lẽo vắng tanh ko ai bên cạnh anh Sai thật rồi em hãy trở về bên anh 1 lần thôi...Để rồi hạnh phúc chung đôi bên nhau trọn đời chúng mình bên nhau mãi mãi...
Nhạt nhoà ước mơ thật rồi...Bên lề phố xưa em ra đi một cuộc tình trong mưa...Anh sai bao tháng ngày qua bỗng ngậm ngùi như cơn mưa ngày hạ...Anh sai khi đã yêu em khiến em xem chừng con tim này...anh sai vì tinh yêu tội lỗi anh sai khi đã chót yêu em người ơi vì đâu vì đâu...Tình đậm sâu không bền lâu...không một câu bước đi xa...bài tình ca hôm nào mặn mà ko lối thoái làm cho anh đôi khi...Hai người đứng giữa 2 ngã rẽ cuộc đời mỉm cười nhìn em mà lòng anh ôi sao quá đắng cay...đã bao nhiêu năm bên người để bây giờ riêng anh trắng tay...ôm trái đắng trách tình nỡ đổi trắng thay đen...nhưng anh ko trách em...anh sai...anh sai...chỉ có mình anh sai mà thôi...trách tại sao em nỡ thay đổi...trách tại sao bây giờ anh đã mất đi em thật rồi...bài ca ko cất được nên lời...mang tội một đời...anh sai mà thôi...biết làm sao đây...đôi chân lạc lối...bên thềm mưa rơi...muôn sao trên trời và nhưng ko gian một màu u tối...và cảnh vật buồn theo tình tôi...một nỗi buồn réo rắt trong tim...bước chân lầm lỡ bước đi về đâu...
Và một ngày trôi qua trong cơn mộng mê...trời mưa đang rơi...kỉ niệm mùa đông tan giờ đây trạnh lòng nỗi nhờ đầy vơi...nhặt đôi chút là khô bên đường...một mùa thu đến rồi đi...nhạt nhoà ướt mi...mưa rơi...bên lề phố xưa em ra đi một cuộc tình trong mưa...Anh sai bao tháng ngày qua...bỗng ngậm ngùi như cơn mưa ngày hạ...bao nhiêu ngày bên nhau...tình yêu nỡ phai mau...cuộc tình này đâm sâu...hạnh phúc phai nhạt màu...nhưng có những vấn vương...em có hiểu...
Ôi tình yêu tuyết trắng bao đêm dài...giọt lệ nhoà trên một cuộc tình...Có ai???
Anh Wrong lần thứ nhất rồi đến lần thứ hai....ngày mai sao dễ dàng yêu ai thật lòng...sao dám yêu ai???
Kêu gào tên em nhưng em đâu có hiểu...Em đã quyết ý tuyệt tình...Anh cũng ko có lí do gì cho mình...trong em...Anh đã phôi phai đi bóng hình...tiếc thương gì còn sao???
Hình như là ko...duyên đôi mình sao?...nhưng anh sẽ ko trách em đâu...để làm gì khi nước mắt đỏ ngầu...em muốn cắt đứt...em muốn chấm dứt...anh sẽ ra đi ngay lập tức...anh Wrong...So Wrong...yêu em...Anh Wrong...Em đi...Anh Wrong...Và anh tự nhủ hãy quên em đi đừng mong đợi chi nữa...phải biết hãy để em đi...nhưng em phải rõ tình yêu là gì đi...anh yêu em...anh một lòng muốn...