Ngoài trời không sao thưa, đường lấy ướt ngõ tối, mưa khuya về hiu hắt, len vào hồn. Chuyện đời quên đi thôi, dĩ vãng xa lắm rồi, gợi lại để làm chi nữa người ơi.
Chiều nào nâng ly bôi, tình vừa mới chấp nối, tay không mà mơ ướt đi vào đời. Để rồi bao năm trôi, thênh thang đường không lối, nhớ cố hương muốn về rồi lại thôi.
ĐK: Quán vắng mưa khuya như khúc ca nghẹn ngào, tý tách rơi rơi ray rứt trong lòng người. Không hẹn gặp nhau đêm nay, chăn nghèo sưởi ấm buốt giá, đếm từng bước chân về trên mái lá.
Chừng nào mưa thôi rơi, đường trần nắng đón lối, mưa tan vào sương khói xuôi về nguồn. Để người em năm xưa thôi không còn thương nhớ, những lúc nghe gió về kế chuyện mưa./.