Anh anh anh đã từng nghĩ ta sẽ mãi bên nhau
Nhưng giờ đây thì em là thứ mà anh đang muốn phải quên mau
Những kỉ niệm mà ta có giờ đã bay theo cơn gió
Đối với anh thì ngày buồn nhất trong đời chính là ngày hôm đó
Anh không tin đây là sự thật ? Anh cứ ngỡ mình đang bay
Chính vì em đã mang đi hết hạnh phúc mình đang xây
Nước mắt cũng đã cạn , chỉ còn lại nơi anh đôi bờ vai
Anh giờ chỉ là người lạ vì ở nơi đó em đang chờ ai
Chỉ còn sót lại ở nơi đây những màu buồn anh đang giấu
Em quay lưng đi mất nơi tim anh vẫn đang đau
Những nỗi buồn về em anh không mời đến
Anh ví em là con thuyền nhỏ đã rời bến
Anh vẫn còn nhớ ngày em quay lưng bước đi
Anh đã đứng chết lặng nơi đó dòng nước mắt làm ướt mi
Ước chi ngày đó đôi ta đừng xa nhau
Anh chỉ muốn cho khoảng thời gian không em đen tối sẽ qua mau
Anh phải sống thế nào đây khi nỗi nhớ ngày càng to
Đối với em tất cả đã hết , quá khứ chỉ còn là tàn tro
Bức tranh đã lem luốc dù anh cố gắng tô điểm
Tình yêu đôi ta trước sau chỉ như một phương trình vô nghiệm
Nhưng mà em à
Giờ em xa
Còn anh nhớ
Những phút giây, khi xưa bên nhau
Là vì anh đã đánh mất tình yêu đôi ta trong phút giây , anh đã sai rồi
Là vì nơi đó thiếu vắng hình bóng thân thương bấy lâu , anh cũng quen rồi
Và anh mất em rồi
NHA
Rồi anh từng nghĩ giá như em chưa từng tồn tại
Nếu điều anh viết là thực anh mong sẽ viết về em ở tương lai
Không phải là những cảm xúc lúc nào cũng mãi ở địa ngục
Khao khát duy nhất là em sẽ lại cạnh bên và được cười vui.
Hôm qua chọn em có thể coi nó là sai lầm
Nhưng quái lạ hôm nay anh vẫn chấp nhận tiếp tục được sai
Mình cứ yêu nhau, Lao đầu vào mù quáng
nhưng miễn sao tim ấm, lòng vui, thì anh sẽ mặc kệ ai
Ta cuối cùng cũng đã hiểu ra con đường này không thể bước tiếp
Khi trong tình yêu em chính là kẻ rẽ lối
Muốn thế nào nữa khi bao đắng cay anh ôm trọn
Dù lòng cứ mơ tưởng là tình yêu trong em vẫn còn.
Thật tình cờ đúng không em,
Mình phải lòng nhau là đúng chỉ sai ở chọn thời điểm
Anh không phủ nhận mình đã quá mê mụi vì em
Nhưng mấy ai thấy được giọt nước mắt ấy về đêm
Ta trở điên khi nghe tiếng em nói và không kiểm soát được lý trí
anh lại chợt nhớ cái ôm xiết chặt đêm đó em xin hãy mặc kệ em đi
Hỏi thử mấy ai có thể bỏ mặc người thương trong lúc đau khổ
Sao em không tự nhận ra là họ đã làm giọt nước trên mi hong khô
Và rồi em cứ tiếp tục đau đớn
Nhưng em ơi em à anh mới chính là người đau hơn
Trong bốn bức tường che đi anh sáng của ngày mai
Anh đang nghĩ về cô gái thay đổi anh ở tương lai